thời gian kết thúc có nghĩa là gì? – Phát Giao.org.vn
hktc.info xin giới thiệu bài viết
Phật giáo được chia thành ba thời kỳ: thời kỳ Chính Pháp, thời kỳ Mạt Pháp và thời kỳ Mạt Pháp. Thời kỳ Mạt Pháp của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni được ghi chép trong kinh Phật là không thống nhất, nhưng phần lớn cổ nhân đều theo nhận định này, thời kỳ Mạt Pháp là 500 năm, thời kỳ Mạt Pháp là 1000 năm. một nghìn năm.
Phật giáo được chia thành ba thời kỳ: thời kỳ Chính Pháp, thời kỳ Chỉnh Pháp và thời kỳ Mạt Pháp.
Phật nói tương lai
Về câu hỏi trên, trong kinh điển cũng có những ý kiến phản đối, đại khái có bốn giả thuyết:
1. Pháp nghìn năm, tượng Phật nghìn năm, luật vạn năm là pháp môn của Kinh Đại Bi. Công đức, nghiệp chướng nói rằng Phật pháp trường tồn ngàn năm, Pháp là bậc thầy đức hạnh nói điều hay lẽ phải, tượng Phật trường tồn ngàn năm. Tuy một trong hai kinh này không nói về tượng Phật và sự tận thế, và kinh kia không nói về sự kết thúc của Pháp, nhưng chúng cũng phù hợp với lời dạy của Kinh Đại Bi.
2. Năm trăm năm thành đạo, năm trăm năm lễ Phật, là Đại thừa, ba lần sám hối.
3. Nghìn năm chân pháp, 500 năm Phật tượng giảng kinh Sám Hối
4. Phật giáo năm trăm năm và tượng Phật nghìn năm là kinh điển: Yue Dazang, Pirate Saint và Ma Wang Shi. Các đời tổ tông đều nhất quán: hoằng pháp năm trăm năm, hóa tượng nghìn năm, hoằng pháp vạn năm, y theo kinh Đại Bi.
Trong thời đại chánh pháp (chánh kiến), dù Phật diệt độ nhưng Pháp vẫn không thay đổi. Có giảng, có tu, có người thấy quả, đây gọi là thời kỳ Phật giáo, cũng chính là thời kỳ “thiền già”. Vào thời kỳ Mạt Pháp (tức là thời kỳ tượng Phật), mặc dù vẫn còn giáo lý và thực hành, nhưng rất ít người đạt được chúng, thời kỳ này còn được gọi là thời kỳ “xây dựng chùa chiền”. Mạt Pháp (cuối nghĩa là yếu) là Pháp diệt, chỉ có Pháp là không tu, không người đắc đạo. Thời kỳ này còn được gọi là thời kỳ “đấu tranh giành quyền lực”. Đây là cách giải thích thông thường về ba thời kỳ của Phật giáo “trụ sở, trụ sở và hậu phương”.
Luật cuối cùng là gì?
Thời Mạt Pháp có thể được tóm tắt thành ba sự kiện lớn: giáo hóa, vô tu và vô quả.
Nhìn vào sự kết thúc của Phật giáo từ Đại Pháp covid-19
Tại sao gọi là Shen, Dun, và Fa?
Nó đề cập đến thời kỳ của Phật giáo, bởi vì “chính” có nghĩa là “bằng chứng”. Thời kỳ này Đức Phật nhập diệt nhưng giáo pháp không thay đổi: có giáo lý, có tu tập, có nhiều giáo lý.
Nói Pháp, vì “hình” có nghĩa là “tương tự”, tức là hình dung. Trong thời kỳ này, tôn giáo chỉ là ảo ảnh và Phật giáo là một tôn giáo ngoại đạo. Đạo Phật tuy có tồn tại, có người tu tập, nhưng rất ít người lĩnh ngộ được.
giải thích thời kỳ đen tối, vì “thúc” có nghĩa là “vi tử”. Đó là, mong manh và tinh tế, giống như một chiếc lông vũ, giống như một điểm sương. Tôn giáo suy tàn trong thời kỳ này. Pháp tuy có, nhưng người tu rất ít, huống chi là thấy Đạo?
“Kinh Pháp Vương” nói: “Có giáo pháp mà tu tập thì có quả gọi là Pháp; nếu không có quả gọi là Pháp; có pháp mà không có hành thì gọi là Pháp. không có quả, đó gọi là pháp.” Thực ra, Phật giáo hiện đại không phải là không có quả. Kết quả như sao mai trên trời, khó tìm khó tìm, không phải là không có người tu trong thời mạt pháp. Nhưng có rất ít người thực hành đúng theo lời dạy, hầu như không có, nên gọi là không thực hành.
theo một nhóm thiền
Cảm ơn bạn đã xem qua bài viết của hktc.info

Tôi là Vũ Thiện – Tác Giả của trang hktc.info – chuyên trang blog công nghệ cung cấp nguồn giải pháp tin học uy tín nhất và bổ ích bậc nhất